Sống cách Hà Nội hơn 100 km, bố mẹ chồng tôi là những người làm nông chính gốc. Ông bà sinh được 6 người con: 4 trai, 2 gái. Chồng tôi là con út cũng là người thoát ly đi làm ăn xa nhất. Hiện chúng tôi sống ở Hà Nội.
5 anh chị em còn lại của chồng đều xây dựng gia đình, yên bề gia thất ở quanh làng, xã.
Tôi về làm dâu được 11 năm, chứng kiến nhiều phong tục tập quán ở quê chồng. Nhưng riêng việc tổ chức đám tang ở đây là tôi thấy có nhiều điểm bất bình.
Trong làng, bố mẹ tôi là người có vai vế, lại thuộc dòng họ lớn. Năm 2012, khi mẹ chồng tôi nằm xuống, cả họ đều xúm lại hỗ trợ. Người giúp chúng tôi đi thuê bàn ghế, người đặt áo quan, người mời thầy đến lễ, người lo hậu cần...
Mọi người nói, họ nhà tôi đông, con cháu nhiều nên phải thịt 2 con lợn, mỗi con gần 1 tạ. Một ông chú thì kiên quyết, mâm cỗ phải đủ 6 món. Người đến viếng gần xa đều mời ăn cỗ hết.
Nói là làm, họ lên thực đơn và bắt lợn, bò về vườn nhà tôi để thịt ngay khi mẹ tôi vừa trút hơi thở được vài tiếng. Tiếng cười, nói, hò hét nhau bắc rạp, kê bàn ghế, nấu cỗ... cứ rộn ràng ngoài sân.
Đến khi khâm liệm cho mẹ xong, các đoàn người bắt đầu vào viếng. Ông trưởng họ đứng đón tiếp rồi mời tất cả ở lại, ăn bữa cơm với gia đình.
Thấy cảnh trong nhà con cháu khóc lóc thảm thiết, có người ngất đi vì thương xót mẹ mà bên ngoài ai nấy ăn cỗ linh đình, tôi thắc mắc với chị dâu. Nhưng chị nói, tục lệ ở đây là vậy.
Ai đến viếng đều phải mời ăn cỗ. Chỉ có điều, ở các đám tang khác, cỗ sẽ được làm ở nhà hàng xóm. Như vậy, người ngồi ăn cỗ cũng thấy thoải mái hơn.
Riêng nhà tôi, bố mẹ chồng muốn mở rộng chăn nuôi nên đã bán căn nhà trong làng, ra gần cánh đồng dựng nhà sinh sống. Nơi này chỉ có nhà của bố mẹ nên không thể nhờ được sân vườn của hàng xóm.
Dân làng ở đây đã quen với việc ăn cỗ sau khi viếng nên ít người từ chối lời mời. Họ cũng căn giờ ăn cơm để đến nên các mâm cỗ bê lên đến đâu, người ngồi kín đến đó.
Lạ nữa là, các đám cưới, gia chủ chỉ mời cỗ vào một khung giờ nhất định. Nhưng ở đám ma mẹ chồng, chúng tôi phải làm cỗ mời khách cả trưa và chiều.
Tức là, ai đến viếng buổi trưa thì ăn trưa, ai đến viếng buổi chiều thì ăn chiều.
Họ hàng phục vụ sẽ ăn cả 3 bữa: sáng, trưa, tối trong suốt những ngày tổ chức tang ma. Chính vì thế, sau 3 ngày lo liệu cho mẹ, chúng tôi hạch toán hết gần 120 mâm cỗ.
Việc lo cỗ bàn khiến chi phí đám tang đội lên rất nhiều. Quan trọng hơn, tôi thấy việc dân làng, họ hàng đến ăn cỗ linh đình khi gia chủ đang rầu rĩ vì mất đi người thân là điều phản cảm. Tuy nhiên, tôi không dám góp ý.
Nay nhân việc mọi người chia sẻ về chuyện tổ chức tang ma, tôi mới viết câu chuyện của gia đình mình. Tôi nghĩ, những tục lệ đã cũ và không còn phù hợp với thời đại thì nên bỏ. Đừng cố giữ tất cả làm gì khi trình độ, hiểu biết của chúng ta đã cao hơn xưa và xã hội nay cũng hiện đại hơn nhiều rồi.
Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả. Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Hãy gửi ý kiến của mình bằng cách viết bình luận bên dưới bài hoặc gửi về địa chỉ mail: Bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên báo VietNamNet. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Mẹ mất, con cái khóc ngất trong nhà, họ hàng làm cỗ linh đình ngoài sânNhìn chung, ở công việc văn phòng, thường mọi người đều phải cạnh tranh nhau để được thăng chức, tăng lương, nhận được dự án hấp dẫn và được ban giám đốc điều hành cao cấp chú ý. Nhưng đôi khi sẽ có đồng nghiệp ưu tiên sự nghiệp bản thân họ hơn tất cả những thứ khác và làm mất uy tín của bạn trong quá trình này. Vì vậy, bạn cần những cách ứng phó phù hợp, nhất là khi bạn đề cập nhiều lần mà cấp trên không quan tâm, cho rằng đó chỉ là sự khác biệt trong phong cách làm việc của từng nhân viên.
Chỉ rõ tác động kinh doanh bất lợi
Sẽ rất hữu ích nếu bạn có thể chỉ cụ thể các hành vi gây rối của đồng nghiệp ảnh hưởng vào kết quả kinh doanh. Cho thấy cách họ đang làm tổn hại hiệu suất của nhóm, cung cấp nhiều bằng chứng hỗ trợ cho lời khẳng định của bạn.
Cụ thể, bạn cần trả lời các câu hỏi sau: Người này tạo ra mối đe dọa cho công ty, nhóm, hoặc sự nghiệp của bạn ra sao? Tác động tiêu cực do hành động của họ gây ra là gì? Sẽ thuyết phục hơn nếu các vấn đề bạn phản ánh được xác thực, có thể qua sự chứng kiến bởi thành viên khác trong tập thể.
Nancy Halpern, nhà tư vấn quản trị có một khuyến nghị nhỏ về tần suất. "Nếu họ làm điều gì đó một lần, hãy quên đi và để nó trôi qua. Nếu họ làm điều đó hai lần, hãy lưu ý. Và khi họ làm điều đó đến lần thứ ba thì chính là có kế hoạch", chuyên gia nói. Ví dụ, nếu bạn bắt gặp đồng nghiệp nói dối một lỗi nhỏ không gây hậu quả nghiêm trọng, bạn có thể bỏ qua. Nhưng nếu điều đó lặp lại hoặc gây hại thì đã đến lúc phải hành động.